今日はとても変な日でした。朝、いつものようにパンを食べて、コーヒーを飲んでいました。突然、ドアの外から「にゃー!」という大きな声が聞こえました。私は急いでドアを開けました。なんと、巨大な猫がドアの前に立っていました!猫は「魚をくれ!」と言いました。びっくりしましたが、冷蔵庫から魚を出して、猫にあげました。猫は魚を食べると、すぐに消えました。私は驚いて、「今のは夢だったのかな?」と思いました。午後、友達にその話をしましたが、誰も信じてくれませんでした。結局、私は魚を食べることができず、お腹がすいたままです。
Hôm nay là một ngày rất kỳ lạ. Buổi sáng, tôi đang ăn bánh mì và uống cà phê như thường lệ. Đột nhiên, từ ngoài cửa có một tiếng “meo!” rất to vang lên. Tôi vội vàng mở cửa. Thật bất ngờ, một con mèo khổng lồ đứng trước cửa! Mèo nói: “Cho tôi cá!” Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy cá từ tủ lạnh ra và đưa cho mèo. Sau khi ăn cá, mèo biến mất ngay lập tức. Tôi tự hỏi: “Đó có phải là mơ không nhỉ?” Buổi chiều, tôi kể câu chuyện này cho bạn bè nhưng không ai tin. Cuối cùng, tôi không được ăn cá và bụng vẫn đói meo.
今日、散歩していると、道の向こうに小さな犬が見えました。その犬は「こんにちは!」と言いました。私は耳を疑いました。「犬が話すはずがない」と思い、犬の方に歩いて行きました。「なぜ話せるの?」と聞くと、犬は「生まれつきさ!」と言いました。びっくりして、さらに「他に何かできるの?」と尋ねました。犬はにっこり笑って、「ピアノも弾けるよ」と言いました。それから、犬はどこかに走り去って、私は犬の演奏を聞くことなく、ただ呆然と立っていました。誰かにこの話をするべきでしょうか?
Hôm nay, khi đang đi dạo, tôi thấy một con chó nhỏ ở phía bên kia đường. Con chó đó nói: “Xin chào!” Tôi không tin vào tai mình. “Không thể nào có chuyện chó biết nói,” tôi nghĩ và đi về phía con chó. Tôi hỏi: “Sao cậu có thể nói được?” Chó trả lời: “Tôi bẩm sinh đã thế!” Tôi ngạc nhiên và hỏi thêm: “Cậu còn làm được gì nữa không?” Chó cười và nói: “Tôi còn chơi piano nữa đấy!” Sau đó, chó chạy đi mất, và tôi chỉ biết đứng đó, bàng hoàng vì không được nghe chó chơi đàn. Tôi có nên kể câu chuyện này cho ai đó không nhỉ?
ある日、私が家で昼ごはんを食べていると、突然、家が浮き上がりました!家がゆっくりと空に飛んでいくのです。窓の外を見ると、雲が近くに見えました。「これは大変だ!」と思い、急いで外に出ました。でも、家の中にいる方が安全そうなので、また戻りました。空の上では、鳥が近くを飛びながら、「どこに行くの?」と聞いてきました。「どこにも行きたくない!」と叫びましたが、家はどんどん上昇しました。最終的に、家は山の頂上に着地しました。そこで、私はランチを食べながら、美しい景色を楽しみました。なんだか不思議な一日でした。
Một ngày nọ, khi tôi đang ăn trưa trong nhà, đột nhiên, ngôi nhà bắt đầu bay lên! Ngôi nhà chậm rãi bay lên trời. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy những đám mây gần sát. “Thật nguy rồi!” Tôi nghĩ, vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng nghĩ lại ở trong nhà có vẻ an toàn hơn, nên tôi lại quay vào. Trên bầu trời, một con chim bay đến gần và hỏi: “Cậu đi đâu vậy?” Tôi hét lên: “Tôi chẳng muốn đi đâu cả!” Nhưng ngôi nhà cứ bay cao dần. Cuối cùng, ngôi nhà hạ cánh trên đỉnh núi. Tôi ngồi ăn trưa và ngắm cảnh đẹp. Đúng là một ngày kỳ lạ!